Người hâm mộ đã nhìn thấy sự khởi sắc sau trận MU thua Arsenal

15

Có những thất bại làm tổn thương, kéo cả một tập thể chìm sâu hơn trong khủng hoảng. Nhưng cũng có những thất bại lại mang đến niềm tin – dẫu mong manh – rằng con đường tái thiết đang dần hé mở.

Một sự thay thế đáng giá

Với Manchester United, trận thua 0-1 trước Arsenal ở vòng mở màn Premier League mùa 2025/26 tối 17/8 thuộc về dạng thứ hai. Bởi lẽ, dưới bầu trời Old Trafford hôm ấy, khán giả rời sân không phải trong nỗi buồn bực cố hữu, mà trong tâm thế lạc quan, thậm chí có phần phấn khích.

Điều gì đã thay đổi? Câu trả lời nằm ở đôi chân và khí chất của hai tân binh Matheus Cunha và Bryan Mbeumo.

Khi Ruben Amorim quyết định gạt bỏ Rasmus Hojlund và Alejandro Garnacho để đặt niềm tin vào Cunha cùng Mbeumo, nhiều người coi đó là hành động liều lĩnh. Nhưng sự liều lĩnh này trả lại một Old Trafford sôi động theo cách hiếm thấy. Chẳng còn những pha xử lý chần chừ hay thái độ hời hợt, thay vào đó là sự quyết liệt, tốc độ và khát khao.

Cunha và Mbeumo tung ra tổng cộng 9 cú dứt điểm – bằng cả tập thể Arsenal cộng lại. Họ chưa thực sự sắc bén ở khâu kết thúc, nhưng những pha xé toang hàng thủ đối phương, những pha thoát pressing táo bạo, những cú bứt tốc tràn đầy năng lượng đã mang đến cho người hâm mộ “Quỷ đỏ” cảm giác mà họ đã chờ đợi suốt nhiều năm: đội bóng của họ cuối cùng cũng biết cách tấn công trở lại.

Cunha khiến William Saliba, trung vệ vốn nổi tiếng điềm tĩnh, phải chao đảo. Còn Mbeumo biến Riccardo Calafiori thành gánh nặng nơi cánh trái Arsenal, buộc David Raya phải liên tục trổ tài. Mỗi lần bóng đến chân hai cầu thủ này, khán đài Old Trafford lại bật dậy, như thể niềm tin bị đánh cắp bấy lâu bỗng được trả lại.

Thống kê không đứng về phía Ruben Amorim. 15 thất bại sau 28 trận Premier League biến ông thành HLV có thành tích tệ nhất trong cùng giai đoạn kể từ Paul Hart của Portsmouth năm 2009. Với bất kỳ đội bóng lớn nào, con số ấy là một bản án. Thế nhưng, nghịch lý ở chỗ: thất bại trước Arsenal lại giúp Amorim có thêm sự ủng hộ.

Link vào nhà cái uy tín mới nhất 9/2025

    

Cunha mang tới làn gió mới trong lối chơi của MU.

Nguyên nhân đến từ lối chơi. Người ta bắt đầu nhận ra một Manchester United có cấu trúc rõ ràng hơn, có bản sắc thay vì hỗn loạn. Hệ thống 3 hậu vệ – vốn thường xuyên bị giễu cợt – lần này vận hành mạch lạc, giúp đội bóng không dễ vỡ vụn trước sức ép.

Amorim cũng thẳng thắn thừa nhận: “Những cầu thủ như Cunha, như Bryan, chỉ cần một khoảnh khắc là đủ để khiến cả sân vận động bùng nổ. Quan trọng nhất là hôm nay chúng tôi không còn nhàm chán”.

Đó là một lời thú nhận chân thành, và cũng là lời cam kết: MU có thể chưa thắng, nhưng sẽ không còn khiến khán giả buồn ngủ. Sau bao năm sống trong sự tẻ nhạt, chỉ riêng lời hứa ấy đã đủ để khơi gợi sự kiên nhẫn từ đám đông.

Hai bản hợp đồng và một lời khẳng định

Cunha và Mbeumo không phải những ngôi sao xa lạ. Họ chứng minh năng lực ở Premier League: 15 bàn cho Wolves, 20 bàn cho Brentford. Thế nhưng, khi khoác lên mình màu áo đỏ, giá trị của họ không chỉ nằm ở con số bàn thắng, mà ở khí chất – thứ MU đánh mất kể từ ngày Sir Alex Ferguson rời ghế.

Trong 11 mùa giải gần nhất, luôn có ít nhất một CLB Premier League sở hữu tiền đạo ghi trên 20 bàn. MU – đội bóng từng tự hào về những Van Nistelrooy, Rooney hay Ronaldo – lại không có nổi một cái tên đáp ứng tiêu chuẩn ấy. Bởi thế, 133 triệu bảng bỏ ra cho cặp đôi này không chỉ là thương vụ chuyển nhượng, mà còn là một tuyên bố: “Quỷ đỏ” đã chán ngấy với những tiền đạo vô hồn.

So sánh càng thêm rõ ràng khi nhìn lại Hojlund – 21 trận tịt ngòi liên tiếp – hay Garnacho, kẻ bị chính HLV công khai phê bình vì thái độ tập luyện kém. Việc Hojlund thậm chí không có tên trong danh sách thi đấu trước Arsenal cho thấy một MU đã khác: đủ tàn nhẫn để loại bỏ sự vô dụng, dù cái giá đã trả trước đó là 72 triệu bảng.

Bryan Mbeumo cũng ghi dấu ấn.

Manchester United vẫn còn nhiều vấn đề nhức nhối, đặc biệt là nơi khung gỗ. Sai lầm của Altay Bayindir ở tình huống bóng bổng khiến nhiều người nhớ lại thảm họa của André Onana mùa trước. Hàng thủ vẫn mong manh, tuyến giữa đôi lúc thiếu kết dính. Nhưng với một hàng công gieo rắc sự sợ hãi, mọi khuyết điểm còn lại bỗng trở nên bớt nghiệt ngã hơn.

20 tháng sau khi Sir Jim Ratcliffe và Ineos tiếp quản, dấu ấn thay đổi dần rõ nét. Carrington được cải tạo đúng tiến độ, Old Trafford dưới ánh nắng xanh trong trở lại thành sân khấu của niềm hy vọng, và quan trọng hơn cả: đội bóng bắt đầu có triết lý. Triết lý ấy chưa hoàn chỉnh, chưa đủ mạnh để thắng, nhưng ít nhất đã hiện hữu sau một thập kỷ lạc lối.

Không ai ăn mừng một thất bại, nhất là thất bại trước kình địch truyền kiếp. Nhưng cũng có những trận thua được coi là “vinh quang”, bởi nó cho thấy bóng tối không còn kéo dài mãi. Với Cunha và Mbeumo, Manchester United vừa tìm thấy lý do để ngẩng cao đầu, dù rời sân trong tư thế kẻ bại trận.

Nếu bóng đá là một hành trình dài, thì đôi khi, thất bại hôm nay chính là bước ngoặt cho sự hồi sinh ngày mai. Và tại Old Trafford, giữa những tiếng vỗ tay vang vọng, người ta tin rằng cú ngã này – ít nhất – đã gieo mầm hy vọng cho một kỷ nguyên mới.

  =>> Thưởng 1.500.000 VND khi cược tại Nhà cái 188Bet  <<=