Trước trận gặp Sassuolo, Serie A vẫn là con số 0 trong cột bàn thắng của hậu vệ sinh năm 2005. Nhưng tại San Siro, chỉ trong một buổi chiều, Bartesaghi đã làm được điều mà nhiều cầu thủ trẻ phải chờ cả mùa giải.

2 pha dứt điểm bằng chân trái, gọn gàng và dứt khoát, không chỉ mang về điểm số cho Milan mà còn gợi nhớ đến truyền thống những “cái chân trái” từng làm nên lịch sử ở hành lang trái đội bóng áo đỏ-đen. Gần nhất là Theo Hernandez, và giờ đây, một người kế thừa bất ngờ xuất hiện.
Con đường dẫn đến khoảnh khắc ấy không hề trải hoa hồng. Bartesaghi từng được đôn lên đội một dưới thời Pioli, rồi trôi qua giai đoạn giao thời với Fonseca và Conceicao bằng những phút thi đấu nhỏ giọt.
Xen giữa là mùa giải đầy thử thách cùng Milan Futuro, kết thúc bằng nỗi buồn xuống hạng Serie D. Với một cầu thủ 19 tuổi, đó là phép thử khắc nghiệt về tâm lý. Nhưng chính sự kiên nhẫn và lặng lẽ ấy đã giữ anh đứng vững.
Max Allegri là người đặt niềm tin đúng lúc. Thay vì bó hẹp Bartesaghi trong vai trò hậu vệ thuần túy, Allegri trao cho anh quyền tham gia sâu hơn vào mặt trận tấn công. Ở bàn mở tỷ số, Bartesaghi âm thầm băng vào cột hai, đón đường căng ngang của Loftus-Cheek.
Ở bàn thứ hai, anh đọc khoảng trống, nhận bóng từ Nkunku và dứt điểm lạnh lùng. Hai bàn thắng có chung một mẫu số: chọn vị trí thông minh và ra quyết định nhanh gọn, những phẩm chất không phải lúc nào cũng thấy ở một hậu vệ trẻ.
Điều đáng chú ý là Bartesaghi từng được đánh giá phù hợp với vai trò trung vệ lệch trong sơ đồ 3 người, thậm chí từng lọt vào tầm ngắm của Arsenal. Nhưng với Milan, anh mang đến nhiều hơn một phương án chiến thuật. Bartesaghi là sản phẩm của lò đào tạo, là một Milanista từ nhỏ và mang quốc tịch Ý, những yếu tố khiến giá trị của anh vượt ra ngoài chuyên môn thuần túy.
Những người từng làm việc cùng Bartesaghi thường gọi anh là một “musone”: trầm tính, ít nói nhưng luôn giữ đôi chân chạm đất. Sự bùng nổ về thể chất đến sớm, kỹ thuật tốt và khả năng chuyền bóng từ cánh trái từng khiến anh được so sánh với Serginho ở một khía cạnh rất cụ thể. Một cuộc trò chuyện thẳng thắn ở đội trẻ, khi anh bị để trên khán đài, đã giúp Bartesaghi dám mạo hiểm hơn, dám chơi bóng hướng lên phía trước.

Ngoài sân cỏ, Bartesaghi xuất thân từ một gia đình bình dị. Bố là thợ xây, mẹ luôn lặng lẽ trên khán đài. Anh sống giản đơn, thân thiết với Camarda và hiếm khi nói nhiều. Sau những lời chúc mừng, phản ứng quen thuộc chỉ là một tiếng “cảm ơn”.
Cú đúp trước Sassuolo có thể chỉ là khởi đầu. Nhưng với Bartesaghi, đó đã là lời khẳng định rõ ràng: một cậu bé lặng lẽ vẫn có thể tạo nên ngày Chủ nhật rực rỡ ở San Siro, và con đường phía trước giờ đã mở ra.


























