MU chơi quá tệ trước Wolves

5

Trận đấu với Wolves lẽ ra phải là bước đệm để MU tạo đà. Đối thủ đứng cuối bảng, chưa thắng nửa mùa, phong độ tệ hại.

Nhưng rốt cuộc, chính “Quỷ đỏ” mới là đội chơi như đang sợ thua. Không năng lượng, không quyết liệt, không ý tưởng rõ ràng. Đó không phải tai nạn, mà là hệ quả của một quá trình sa sút kéo dài.

Thiếu người không thể là lý do. MU vắng Bruno Fernandes, Bryan Mbeumo, Mason Mount hay Amad Diallo, nhưng điều khiến khán giả tức giận là thái độ thi đấu.

MU nhập cuộc chậm chạp, đứng thấp, né va chạm và chơi thứ bóng đá thụ động đến mức tự triệt tiêu mình. Old Trafford phản ứng bằng những tiếng la ó dồn dập, không chỉ khi kết thúc hiệp đấu, mà cả mỗi lần Ruben Amorim thay người.

Khoảnh khắc Ayden Heaven bị rút ra để thay bằng trung vệ Leny Yoro, ngay sau khi khán đài hô vang “tấn công, tấn công, tấn công”, là biểu tượng cho sự đứt gãy giữa băng ghế huấn luyện và người hâm mộ. Wolves hiểu điều đó.

Rob Edwards thừa nhận ông yêu cầu các học trò khai thác sự bất mãn từ khán đài chủ nhà. Old Trafford, từng là điểm tựa, giờ trở thành áp lực đè nặng lên chính MU.

Đây lẽ ra là cơ hội vàng trước chuỗi trận gặp các đối thủ nhóm dưới. Nhưng dưới thời Amorim, MU gần như không biết thế nào là tạo đà. Từ khi ông nắm quyền, đội bóng chỉ hiếm hoi thắng liên tiếp. Mỗi khi có dấu hiệu khởi sắc, MU lại tự kéo mình trở về vạch xuất phát.

MU không chỉ thua vì chiến thuật, mà vì chất lượng con người không đáp ứng yêu cầu. Joshua Zirkzee ghi bàn nhờ một pha đổi hướng may mắn, nhưng phần còn lại là màn trình diễn lạc lõng. Amorim liên tục yêu cầu anh di chuyển, tham gia kết nối. Đáp lại là sự chậm chạp và thiếu quyết đoán.

Việc Zirkzee bị thay ra ngay sau giờ nghỉ là điều tất yếu. Một năm trước, anh từng bị rút ra sớm trước Newcastle và được khán giả… vỗ tay. Một năm trôi qua, rất ít thứ thay đổi.

Người hâm mộ MU la ó đội bóng.

Manuel Ugarte cũng không khá hơn. Một tiền vệ được kỳ vọng mang lại cường độ và áp lực, nhưng lại để đối phương thoát pressing quá dễ. Khi thiếu Mason Mount, MU không có “cò súng” kích hoạt hệ thống pressing. Amorim có thể hét từ ngoài đường biên, nhưng trên sân, các cầu thủ vẫn lùi sâu và nhường thế trận.

Sự đối lập thể hiện rõ ở hai đội. Mateus Mane, mới 18 tuổi bên phía Wolves, chơi với sự tự tin và khát khao. Còn MU, một đội bóng giàu truyền thống, lại thiếu hẳn cá tính. Nếu không có thủ môn Senne Lammens chơi xuất sắc, MU thậm chí đã thua ngay tại Old Trafford.

Benjamin Sesko có ba cơ hội trong hiệp một: một cú sút sấm sét chệch cột, một pha đánh đầu dội cột và một tình huống đánh đầu thẳng vào tay Jose Sa. Nhưng đó là những khoảnh khắc rời rạc. MU không dâng đủ người, không tạo được sức ép liên tục. Một tiền đạo trẻ không thể tự giải quyết mọi vấn đề khi phía sau là sự trống rỗng về ý tưởng.

Bàn thắng của MU đến từ khoảnh khắc hiếm hoi Ayden Heaven dâng cao. Cú sút của Zirkzee chỉ trở thành bàn thắng nhờ pha chạm người Ladislav Krejci. Và trớ trêu thay, chính Zirkzee lại là người mắc lỗi ở bàn gỡ của Wolves khi phá bóng hụt từ một quả phạt góc. Đó là hình ảnh thu nhỏ cho sự thiếu chắc chắn của MU lúc này.

Sang hiệp hai, Amorim buộc phải xoay trục sang 4-2-3-1, đưa Cunha chơi phía sau Sesko, tung Jack Fletcher vào sân. Nhưng với một băng ghế dự bị gồm nhiều cầu thủ tuổi teen, lựa chọn gần như không có. Cunha, người được kỳ vọng tạo khác biệt, lại có lẽ chơi trận tệ nhất kể từ khi khoác áo MU.

MU khép lại năm cũ bằng một thông điệp lạnh lùng: đội bóng này chưa sẵn sàng để nói về phục hưng. Lời tự nhận “có thể tệ nhất lịch sử” của Amorim không còn mang tính khiêu khích, mà giống như một bản chẩn đoán chưa được chữa trị.

Vấn đề của MU không nằm ở chấn thương hay lịch thi đấu. Nó nằm ở việc ai đủ chuẩn ở lại, ai cần ra đi, và quan trọng nhất: MU thực sự muốn trở thành đội bóng như thế nào.

Nếu những câu hỏi ấy tiếp tục bị né tránh, Old Trafford sẽ còn chứng kiến nhiều buổi tối nặng nề hơn thế này. Và khi đó, tiếng la ó sẽ không còn nhắm vào từng cầu thủ, mà vào cả con đường mà MU đang chọn.

  =>> Thưởng 1.500.000 VND khi cược tại Nhà cái 188Bet  <<=