
Câu chuyện bắt đầu từ một chi tiết rất thú vị. Niclas Fullkrug xuất hiện trên khán đài, và như một sự trùng hợp lạ kì, Nkunku lại ghi bàn. Năm 2023, cả hai từng song hành ở Bundesliga, cùng chia sẻ danh hiệu Vua phá lưới: Fullkrug trong màu áo Werder Bremen, Nkunku tại Leipzig. Thời điểm đẹp nhất sự nghiệp của họ. Giờ đây, Fullkrug đến Milan, và Nkunku ghi 2 bàn đầu tiên tại Serie A, tìm lại nụ cười và cả “nghi thức thổi bóng bay” quen thuộc.
Vậy vì sao lại là bóng bay? Với Nkunku, đó là kiểu ăn mừng mang tính biểu tượng, đã theo anh từ Leipzig sang Chelsea rồi đến Milan. Không ai làm giống anh, và về mặt hình ảnh, đây là một trong những màn ăn mừng “ăn ảnh” nhất: đồng đội đứng tạo dáng, cánh tay dang rộng, một bức ảnh tập thể rất giàu cảm xúc. Nhưng lý do sâu xa lại giản dị đến bất ngờ: Nkunku từng nói anh chọn quả bóng bay vì con trai mình rất thích. Một chi tiết nhỏ, nhưng đủ để thấy con người phía sau cầu thủ trị giá hàng chục triệu euro.
Sau trận, Nkunku giải thích vì sao anh chỉ thổi bóng bay ở bàn thắng đầu tiên: “Tôi chỉ dùng một quả bóng bay mỗi trận. Nếu ghi 2 hay 3 bàn, những lần ăn mừng sau là với toàn đội”. Thông điệp rõ ràng: cá nhân chỉ là một phần của tập thể.

Và chính tập thể ấy đã nâng đỡ Nkunku trong thời điểm khó khăn. Allegri chủ động yêu cầu các cầu thủ nhường quả phạt đền cho anh. Luka Modric, người được ví như “chủ tịch Thượng viện” trong phòng thay đồ Milan, tận tay trao bóng và liên tục động viên. Sau trận, Allegri không giấu sự bảo vệ dành cho học trò: “Cậu ấy rất nhạy cảm. Có những thời điểm trong mùa giải, HLV cần làm như vậy. Bàn thứ hai là của một trung phong thực thụ”.
Đây chính là tin vui lớn nhất với Milan. Đội bóng đang gặp vấn đề ở vị trí trung phong, và Nkunku đã trải qua nhiều tuần lễ nặng nề, với không ít trận đấu mờ nhạt. Pha kiến tạo cho Bartesaghi trước Sassuolo chỉ là một tia sáng hiếm hoi. Nhưng bóng đá đôi khi đổi chiều rất nhanh khi niềm tin xuất hiện đúng lúc.
Áp lực dành cho Nkunku là điều không thể phủ nhận. Anh được đem về theo dạng cho mượn, kèm điều khoản mua đứt với giá 37 triệu euro, là bản hợp đồng được chờ đợi suốt mùa hè và từng được Milan ưu tiên hơn Hojlund, người sau đó lại bùng nổ ở Supercoppa và cũng lập cú đúp cùng ngày. Sức ép tại San Siro đã từng “nuốt chửng” không ít tiền đạo, như Santiago Gimenez vừa trải nghiệm. Nhưng số phận lại mở ra cánh cửa khác: Rafa Leão không đủ thể lực đá chính, Nkunku được ra sân từ đầu, và đến 14h30, anh đứng trên sân với danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất trận, trong khi Leao ngồi trên khán đài chụp ảnh cùng Nicolo Tresoldi, sao trẻ Club Brugge, một milanista chính hiệu.
Quả bóng bay ấy vì thế không chỉ là một màn ăn mừng. Nó là biểu tượng của sự tin tưởng, của phòng thay đồ đứng về phía Nkunku, và của một Milan hiểu rằng họ cần anh ở phiên bản tốt nhất. Khi niềm tin được “thổi căng” vừa đủ, Nkunku đã đáp lại bằng bàn thắng, nụ cười và cảm giác rằng, ít nhất vào lúc này, anh không còn đơn độc tại San Siro.


























