MU một tuyến giữa rệu rã thiếu sáng tạo và thiếu cả bản lĩnh

4

Trận hòa 1-1 trước Fulham thuộc vòng 2 Premier League 2025/26 hôm 24/8 không chỉ là một kết quả thất vọng, mà còn phơi bày căn bệnh cũ: tuyến giữa thiếu sức sáng tạo, thiếu năng lượng và thiếu cả giải pháp.

Hàng công bạc tỷ cũng bất lực khi tuyến giữa MU sụp đổ - Thể thao

Những chiếc bánh vẽ mang tên “thay đổi”

Trận hòa 1-1 trước Fulham thuộc vòng 2 Premier League 2025/26 hôm 24/8 không chỉ là một kết quả thất vọng, mà còn phơi bày căn bệnh cũ: tuyến giữa thiếu sức sáng tạo, thiếu năng lượng và thiếu cả giải pháp.

Mùa trước, Man Utd rơi xuống vị trí thứ 15 – thành tích tệ nhất kể từ 1974. Giới lãnh đạo tin rằng Amorim sẽ mang đến một bộ mặt mới, còn các CĐV hy vọng những tân binh trị giá 200 triệu bảng như Benjamin Sesko, Matheus Cunha hay Bryan Mbeumo sẽ biến hàng công thành một mũi nhọn đủ sức kéo đội bóng thoát khỏi vòng xoáy thất vọng.

Nhưng bóng đá vốn tàn nhẫn: chẳng tiền đạo nào có thể ghi bàn nếu không nhận được bóng. Và sự thật cay đắng hiện ra chỉ sau hai vòng: vấn đề của Man Utd không nằm ở tuyến đầu, mà ở khu vực lẽ ra phải kết nối mọi thứ – hàng tiền vệ.

Bruno Fernandes có thể vừa chạy, vừa sáng tạo, vừa gánh trách nhiệm thủ lĩnh. Nhưng khi một cầu thủ bị kéo căng theo quá nhiều hướng, sự hiệu quả tất yếu bị bào mòn. Trên sân Fulham, Bruno bỏ lỡ cơ hội mở tỷ số từ chấm phạt đền, rồi tiếp tục loay hoay trong vai trò “ba trong một”: tổ chức, đánh chặn và thậm chí là thay đồng đội làm nhiệm vụ cơ bản.

Casemiro, ở tuổi 33, chỉ còn là cái bóng của chính mình: nặng nề, chậm chạp, không đủ sức bao sân. Manuel Ugarte – người vào sân từ ghế dự bị – lại phơi bày sự hạn chế: không giỏi chuyền, không nhanh nhẹn, và nhiều thời điểm chẳng thể làm nổi một trong hai nhiệm vụ cơ bản của một tiền vệ.

Mason Mount thì khác: tài năng, kỹ thuật, nhưng anh không hẳn là tiền vệ tổ chức lẫn tiền đạo thuần túy. Amorim đưa Mount lên đá cao, hy vọng anh chia sẻ gánh nặng với Bruno. Song Mount lại thiếu sự sắc bén trong cả khâu kiến thiết lẫn dứt điểm. Kết quả là Bruno vẫn phải làm tất cả, chỉ khác là giờ anh kiệt sức nhanh hơn.

Sesko được tung vào sân hiệp hai nhưng chỉ là điểm tựa câm lặng, khi gần như chẳng nhận nổi đường chuyền ra hồn từ phía sau. Mbeumo miệt mài chạy, đuổi theo những pha bóng vô vọng; Cunha có hai cơ hội hiếm hoi trong hiệp một, rồi biến mất.

Link vào nhà cái uy tín mới nhất 10/2025

    

Bruno Fernandes đang phải làm quá nhiều việc.

Không thể trách các tiền đạo khi nguồn cung cấp bóng cạn kiệt. Man United mùa này giống như chiếc xe thể thao bóng bẩy, lắp động cơ hàng trăm mã lực, nhưng bình xăng rò rỉ. Có thể tăng tốc trong thoáng chốc, nhưng sớm muộn gì cũng khựng lại giữa đường.

Câu chuyện của MU không chỉ là tiền vệ. Nó bắt đầu từ vị trí gác đền. Altay Bayindir, trong hai trận liên tiếp, biến những tình huống phạt góc thành nỗi sợ hãi cho chính đồng đội.

Trước Arsenal, anh mắc sai lầm dẫn đến bàn thua. Gặp Fulham, mỗi cú treo bóng đều biến thành cuộc khủng hoảng nhỏ: thủ môn người Thổ Nhĩ Kỳ loạng choạng, va chạm và ngã vật ra sân.

Một đội bóng muốn vững chắc từ tuyến giữa phải có sự yên tâm phía sau. Nhưng khi thủ môn liên tục khiến hàng thủ run rẩy, sự tự tin lẽ ra cần có nơi tuyến giữa cũng sụp đổ theo. Cả Casemiro, Ugarte lẫn Mount đều phải lùi sâu, loay hoay “bịt lỗ rò”, thay vì dâng cao tổ chức thế trận.

Amorim vẫn kiên quyết giữ Bayindir, dù Onana đã trở lại. Phải chăng đây là cách ông gửi thông điệp tới ban lãnh đạo: “Tôi không tin tưởng bất kỳ thủ môn nào các anh mang về”? Dù lý do là gì, thì sự bất ổn trong khung gỗ đã lây lan ra toàn bộ hệ thống.

Amorim và nghịch lý Bruno

Một HLV giỏi không chỉ là người mua sắm giỏi, mà còn biết làm sao để cầu thủ hay nhất của mình phát huy tối đa. Nhưng Amorim chưa tìm ra lời giải cho Bruno. Bắt Bruno đá lùi sâu, anh kiệt sức. Đẩy anh dâng cao, tuyến giữa bỏ trống. Cho anh đá lệch biên, mất đi tính sáng tạo trung tâm.

Ở Sporting, Amorim từng biến một đội bóng trung bình thành nhà vô địch bằng cách xây dựng lối chơi xoay quanh các mắt xích phù hợp. Ở Old Trafford, ông lại giống như thợ cơ khí loay hoay lắp động cơ F1 vào một khung xe đã hoen gỉ.

Cunha chơi rất nỗ lực, nhưng chưa thể giúp Man Utd cải thiện thành tích.

Bóng đá hôm nay không còn là cuộc chơi của một vài ngôi sao, mà là trận chiến của cấu trúc. Nhìn sang Arsenal, Tottenham hay thậm chí Newcastle, điểm chung là họ sở hữu những tiền vệ đủ sức vừa che chắn, vừa mở ra khoảng trống cho tuyến trên. Man United thì ngược lại: thiếu tốc độ, thiếu chuyền bóng chính xác, thiếu cả ý tưởng.

Chỉ cần so sánh: Arsenal có Declan Rice làm trục xoay, Spurs sở hữu Bentancur và Bissouma, còn MU? Một Casemiro không còn lực, một Ugarte non nớt và một Mount chơi trái sở trường.

Hai trận mở màn, một thua, một hòa. Sắp tới, MU gặp Grimsby (League Two) tại Carabao Cup và Burnley ở Premier League. Nếu hàng công tiếp tục tịt ngòi, nếu tuyến giữa tiếp tục rệu rã, không loại trừ khả năng họ lại chìm trong khởi đầu tệ hại.

Các CĐV Old Trafford đã quá quen với âm thanh báo động suốt một thập kỷ qua. Nhưng sự thật đáng sợ hơn là: báo động chỉ còn tác dụng khi người ta còn hy vọng. Một khi niềm tin cạn kiệt, tất cả chỉ còn lại sự cam chịu.

Manchester United có thể sở hữu ba tiền đạo trị giá 200 triệu bảng, nhưng khi tuyến giữa không đủ sức vận hành, tất cả chỉ là những con số vô nghĩa. Amorim chưa tìm ra cách để tái sinh hàng tiền vệ – nơi vốn là trái tim của bất kỳ tập thể vĩ đại nào. Và nếu ông không sớm giải quyết được bài toán này, MU sẽ lại thêm một mùa giải nữa nhìn Champions League từ xa, và Old Trafford sẽ tiếp tục vang lên những tiếng thở dài hơn là những tràng pháo tay.

  =>> Thưởng 1.500.000 VND khi cược tại Nhà cái 188Bet  <<=